Từ Anh Việt

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2008

Mùa Đông

Trời đã vào đông rồi đó em
mưa khuya còn đọng ở bên thềm
cô đơn khua động niềm thao thức
nỗi nhớ chìm sâu trong bóng đêm

Trời đã vào đông rồi đó em
hàng cây trước ngõ ngóng chiều lên
nghe xa cơn gió về hiu hắt
ai đợi ai đây bỗng giật mình

Trời lại vào đông rồi đó em
đêm qua anh gọi nhớ người quen
phôn reo dài dặc không người đáp
gió lạnh chao nghiêng cả ánh đèn

mạc phương đình

Mùa Đông Chưa Anh?

Trời đã sang đông chưa hở anh?

Mà sao gió lạnh hắt hiu lòng?
Mà sao mây xám giăng đầy lối?
Để mắt em buồn giọt long lanh.

Trời đã sang đông phải không anh?
Hàng cây khô đứng, xác xơ nhìn.
Lá vàng từng lá rơi từng lá,
Xào xạc bên thềm vọng âm vang.


Trời đã đông rồi phải không anh?
Hình như tuyết trắng ngập hàng hiên.
Bên ngoài có gió từng cơn thổi,
Lén vào phòng em giữa đêm đen.

Trời đã bây giờ thật vào đông,
Em nghe hoang vắng cả cõi lòng.
Nỗi buồn còn đó, như cô đọng,

Băng kín hồn em giữa cô đơn.



Nguyễn Thị Tê Hát

Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2008

Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2008

ÁNH SÁNG KỶ NIỆM


ngồi lật lại trang quê hương trong trí
lòng chợt vui tìm thấy một vầng trăng
và những chiếc lồng đèn xinh tuyệt mỹ
của một thời thơ dại thật xa xăm

trăng sáng quá đêm trung thu rất cũ
ánh vàng xuyên qua đám lá xôn xao
những lồng đèn soi long lanh quyến rũ
hồn ngu ngơ theo dấu bước chân nào

thời tuổi nhỏ, ơi tháng ngày đẹp quá
ngôi trường xinh, mực tím, bướm trong vườn
trang địa lý mở lên miền đất lạ
gọi hồn nhiên trong mưa nắng quê hương

những cánh phượng còn chập chờn trong mộng
ngày tháng hè, những buổi sáng giăng câu
dòng lưu bút vẽ vời như ngọn sóng
gửi bâng khuâng lưu luyến chút tình đầu.

mạc phương đình

HAI TIẾNG YÊU EM


sao ta vẫn ngập ngừng không nói
để tiếng yêu nằm lặng lẽ trong tim
khi xa em ngọt ngào thầm gọi
em không nghe, lòng vẫn thấy êm đềm

một chữ yêu tưởng chừng như rất cũ
nhưng với ta sao vẫn đẹp vô cùng
bỡi là những sâu xa niềm ấp ủ
dành cho em trong nỗi nhớ rưng rưng

dẫu không nói nhưng chắc em cũng hiểu
trên môi em ta đã thấy nụ cười
trong mắt em long lanh huyền diệu
đang chở đầy ánh sáng của niềm vui

rất tầm thường tiếng yêu em, hai tiếng
nhưng vụng về ta chắng dám thốt lên
đã sắp sẵn nhiều lần trong cửa miệng
gặp em rồi, lúng túng, lại như quên...

mạc phương đình

Thứ Tư, 30 tháng 7, 2008

Thả Tình


ta thả tình bay đi trong mộng
chút tình sầu : bé bỏng + già nua
tình bay theo gió đi tìm bóng
chỉ thấy bóng mình theo bước khua

ta thả tình bay theo giấc mơ
tình đi với biển để bơ vơ
người qua sóng gió chừ run rẩy
ta gặp người như một giả vờ

ta thả tình như một lạnh lùng
mang theo tất cả, lại như không
bóng ai vấn vít trong tà áo
ngăn lại ngàn câu với bỗng dưng

đành thắp tình xa đốt trái tim
đốt cho nguội bớt những lặng im
thời gian từng nhịp chân cao thấp
thôi nhé hoang mang chớ rập rình

mạc phương đình

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2008

Mưa Đêm Sài Gòn


bởi nhớ nên về, không cưỡng được
tôi đi qua buổi tối Sài gòn
con hẻm đèn vàng nằm sũng nước
nụ cười cô gái nhúng đầy son

những phố dài mưa giăng nhòe nhoẹt
đêm xanh xao lấp lánh về đâu
nhạc vũ trường từng hồi gào thét
tuổi xuân buồn đốt cháy canh thâu

vỉa phố lạnh co ro manh chiếu
gánh hàng rong ướt át đi về
tiếng xực tắc gõ vào cam chịu
xe người qua giọng cười hả hê

phía dưới những dòng màu nhấp nháy
mùi thịt da cựa quậy tìm nhau
rượu lênh láng đổ như máu chảy
vẳng hồi chuông cùng lời kinh cầu

mạc phương đình

Thứ Ba, 22 tháng 4, 2008

Chút Lửa Yêu Thương


con nắng nhỏ cuối chiều se chút lạnh
tiếng chim gù buồn bã nhánh sông xưa
trang kỷ niệm vẽ lên từ nỗi nhớ
nỗi bâng khuâng như gió đã sang mùa

dưới chân cầu thì thầm con sóng vỗ
mái chèo xa khua nhẹ chút êm đềm
ta ngơ ngẩn nhìn hoàng hôn rụng xuống
nghe tim mình mờ mịt với sương đêm

giọt nước mắt hoen từ vùng dĩ vãng
dấu thời gian mờ lấp bước chân quê
sông nước cũ trôi theo lời tiễn biệt
nguời ra đi tìm lại bóng trăng thề

ôi vầng trăng người mang đi một nửa
để thêm đau giọt lệ xót tim hồng
thuở yêu dấu võ vàng theo nỗi đợi
gối sầu khuya lặng lẽ những chờ mong

nửa vầng trăng ngày xưa ta đã lở
nửa cuộc đời bỏ lại với quê hương
nhưng tim này vẫn còn đây chút lửa
dành cho người với tất cả yêu thương.

mạc phương đình

Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2008

Vùng Trời Hoa Niên


Em về qua đó nghiêng vành nón
mái tóc ôm tròn vai tuổi xuân
dáng nhỏ xôn xao tà áo lụa
bâng khuâng đôi mắt ánh thu buồn

chiều khua nhịp guốc heo may lạnh
rực rỡ em về, nắng cuối thôn
lối nhỏ Tam Kỳ như lặng lẽ
theo em từng buớc lặng trong hồn

ngọt ngào kỷ niệm quay nhìn lại
dù chín phương tròi chỉ một phương
chỉ một phương này hoa nở đỏ
em về lòng có thấy tơ vương..

Em về qua đó thơm mùi giấy
trang vở học trò trắng tuổi thơ
cánh phượng hôm nào hoen dấu mực
nâng niu lưu bút, thoáng mong chờ

thời gian vương vấn mùi hương cũ
thao thức từng đêm những ước mơ
ngày tháng nhìn em sau cánh cửa
mùa xuân chia biệt tự bao giờ.
mạc phương đình

Thứ Tư, 20 tháng 2, 2008

Giả Sử

giả sử như, không biết gì về net
thì anh không có một tình cờ
để khỏi ôm nỗi buồn cho đến chết
vì đã cùng em sống với thơ


giả sử như, anh không ở xa em
thì chắc gì anh đã nhớ từng đêm
để viết cho em những lời yêu dấu
càng viết anh càng thấy nhớ thêm


giả sử như mình đã gặp nhau
chắc gì em hiểu những thương đau
chắc gì em biết tình sâu cạn
để vỡ tan thôi mộng buổi đầu...


mạc phương đình





Thứ Ba, 19 tháng 2, 2008

Nhớ Mẹ

Thường những bữa cơm, lòng con nhớ mẹ
trong bàn ăn, còn có ghế mẹ ngồi
tóc đã bạc, con đâu còn tấm bé
sao trong lòng vẫn nhớ mẹ khôn nguôi

Không ai nhắc vẫn rưng rưng niềm nhớ
biết bao nhiêu khó nhọc của riêng người
lúc con bé, mớm cho từng hơi thở
khi ốm đau ngọt lịm giọng à ơi

dìu con bước từng bước đầu bở ngỡ
khúc ca dao thao thức bốn quai nôi
cha che mát lời khôn ngoan rực rỡ
mẹ chăm nom ấm áp điệu ru đời

từng giọt sữa thơm từng ngày khôn lớn
lòng bao la như biển chẳng hề vơi.

Bưng chén cơm ăn lòng con nhớ mẹ
những lúc gian nan mẹ vẫn không buồn
mẹ vẫn vì con hao mòn sức khoẻ
suốt đời cho con tất cả yêu thương

giọt máu trong tim thơm mùi sữa mẹ
những lời mẹ ru ấm mãi đêm trường.

mạc phương đình

Thứ Ba, 12 tháng 2, 2008

Chiều Xa

Chiều lên nhổ gió lên theo
bước chân gõ phố đèn treo lối vào
xa còn chút nắng xanh xao
ta đi tìm mảnh hư hao gọi người

chợt như có thoáng buồn vui
ao ai trắng quá cuối trời đã thu
hắt hiu lòng bỗng sương mù
cựa mình lau lách hoang vu trở về

xưa còn bóng nguyệt nghiêng che
ai đem vất giữa bộn bề nỗi đau
không dưng nước bỏ giang đầu
để con cá bỏ dỏng sâu về ngàn

một mình đi với lang thang
buổi chiều áo trắng vẽ hoàng hôn xưa.
lá thu chưa rụng cuối mùa
vàng theo nhân ảnh nhặt thưa với chiều.

mạc phương đình

Nắng Và Mưa

nhìn mưa dầm, ta mơ ngày nắng đẹp
nhưng nắng lâu rồi, lại chán phải chăng ?
yêu nắng mưa là chuyện của riêng mình
giống như nỗi khổ đau cùng hạnh phúc

yêu và ghét là đời thường, trần tục
nhiều niềm vui và cũng lắm nỗi buồn
mang tủi hờn ngay giữa lúc yêu thương
và nhung nhớ cả những lần giận dỗi

rất thành thực và cũng nhiều giả dối
bởi tình yêu là muôn sắc muôn màu
vẫn hẹn thề muôn kiếp sống bên nhau
nhưng đôi lúc vẫn thấy lòng xa cách

vẫn muốn giữ tình nhau luôn hoà hợp
nhưng đôi khi tự ái bỗng tràn đầy
và chỉ từ một ngấn lệ hương bay
thì cũng đủ đưa người vào ngả rẽ

mối tình đầu, ôi thiêng liêng đẹp đẽ
nhưng đời thường từ dấu bước thơ ngây
hiến dâng nhau bằng mở rộng đôi tay
không cần biết con đường dài phía trước

rồi thời gian ngọt ngào trong thử thách
ngẫng đầu lên đã thấy nhạt phai rồi
một người đi không có rượu ly bôi
người ở lại mang nỗi sầu vạn cổ

ôi năm tháng như chìm vào đau khổ
trách người đi sao quá đỗi bạc tình
nắng và mưa đời mãi mãi chông chênh
quay nhìn lại, sao thấy đời xa lạ !

(bao món nợ với đời ta phải trả
nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua đi
và thời gian là phương thuốc diệu kỳ
giúp ta vượt lên dòng đời ...mưa nắng) .

mạc phương đình

Trên Vai Anh

xưa còn bé gục đầu trên vai mẹ
sau mỗi lần anh bị phạt đòn roi
bờ vai mẹ như một nơi nương tựa
nâng anh lên qua khốn khó cuộc đời

em đừng khóc, đừng than sầu cô độc
này vai anh còn ấm áp thân tình
em hãy tựa cho vơi niềm đau khổ
và hiểu đời đầy những nẻo nhục vinh

có đau khổ mới yêu niềm hạnh phúc
buồn mưa lâu chợt thấy nắng là vui
mưa với nắng dịu dàng trong nhận thức
trên vai anh tình phai bớt ngậm ngùi

dẫu vai anh không thể bằng vai mẹ
những xót xa anh chia sớt đi nhiều
tình ấm áp sẽ trở về tim nhỏ
và cuộc đời thơm ngát dấu thương yêu .

mạc phương đình


Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2008

Vô Tư

về đứng giữa trời quê hương thức ngủ
ngày đã lên cười cợt với mồ hôi
bới nghèo khó người tìm ăn chưa đủ
đốt giàu sang bầy kiêu ngạo khoe đời

đêm sóng sánh rớt buồn câu lục bát
từng nỗi sầu đóng mở khúc ca dao
lời ru mẹ còn ấm lòng, thơm ngát
gội yêu thương qua giai điệu ngọt ngào

như bắt gặp trong hồi môn của mẹ
bóng roi mây một thuở của lời cha
dấu đạo đức còn hằn in tuổi trẻ
hướng đời lên cho suốt chặng đường xa

nỗi mơ ước một sớt chia ấm lạnh
vẫn bay đi theo ngày tháng vô tình
trong chén rượu gịot máu đào lấp lánh
cuộc truy hoan rồi tắt giữa vô minh
mạc phương đình


Thứ Ba, 5 tháng 2, 2008

Mưa Đêm


Ta đứng đó với đèn khuya hiu hắt
con hẻm nghèo lặng lẽ đợi vầng trăng
ngọn đèn nhỏ soi nỗi buồn lạnh ngắt
dẫu không em kỷ niệm mãi còn gần

Mưa buổi chiều, ẩm chân người trở lại
trăng chưa lên, đêm cuối tháng đợi chờ
căn nhà cũ sâu giữa niềm ái ngại
người đi qua ngày tháng dấu bơ vơ

Chẳng phải tình cờ ngày xưa mất dấu
tuổi ngây thơ gởi một chốn xa
tưởng chừng em đã quên mười sáu
sương trắng thời gian đậm ngõ qua

Ngọn đèn không đủ soi niềm nhớ
ta đứng chờ trăng hay đợi em
mưa rắc chút sầu vào hẻm nhỏ
thì thầm cơn gió gọi mưa đêm

mạc phương đình

Dường Như

Dường như có, khoảng trời vừa mất
khi bóng em xa khuất tầm tay
em biền biệt với trời với đất
của mùa đông lạnh buốt phương này

dường như đã không còn tiếng vọng
chiếc phone kia lặng lẽ vô tình
ta vẫn đợi với hồn lạnh cóng
nụ cười em thơm đoá nguyên trinh

dường như tuyết bay ngoài cửa sổ
em đứng nhìn ta giữa chiêm bao
nơi cách trở ngàn đêm sóng vỗ
thôi nuôi chi mùa rụng hoa đào

dường như vẫn mưa trên biển vắng
em trách ta hay lại trách mình
sông nước nào có ngày thầm lặng
bởi một lần tiếc nuối xuân xanh !

Thôi dường như chỉ là câu hỏi
gởi vào trăng vào gió vu vơ
em vẫn đó không còn tiếng gọi
tình xa bay về phía trời thơ.

mạc phương đình

Đôi Mắt

Em đi rồi
sao mắt còn ở lại
đôi mắt vui, thao thức những mùa xuân

(trong chiếc hình : em và bé gái
những đóa hoa vẫn nở thơm lừng)

Em dẫu quay đi,
bỏ quên đôi mắt
đôi mắt hồn nhiên tình ngỡ trong veo
đôi mắt dịu dàng như lời chân thật
mai khi lìa đời
ta vẫn mang theo

Ơi đôi mắt
chìm trong mưa biển vắng
đôi mắt nhìn đời, sao lòng sâu nặng

Không thể nào quên
dù đời chênh vênh
đôi mắt em vào ta gập ghềnh

mạc phương đình

Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2008

Nhầm


Em như con thú trên rừng
anh rình anh rập quá chừng là lâu
rình hoài chẳng thấy em đâu
đem thơ anh mắc mồi câu anh chờ

thơ buồn anh cũng bơ vơ
mồi câu chìm xuống bến bờ lặng câm
em tan theo ánh trăng rằm
anh về giấu mối tơ nhầm vào tim .

mạc phương đình

Nuối Tiếc

Con đường nhỏ, mờ dấu xưa vết cũ
gọi ta về mang đồng vọng trăm năm
nửa vòng tay mờ nhạt vết lăn trầm
hương kỷ niệm nhạt nhoà theo giọt lệ

ngày tháng cũ không một thời dâu bể
tuổi mười lăm như giọt nắng thu vàng
chút giận hờn thêm vào nỗi bâng khuâng
men tình ái nghẹn ngào ly rượu đắng

xin hãy chép bằng chút tình sâu nặng
màu thời gian mở rộng lối tương tư
người đi qua như một thoáng sương mù
chung rượu tiễn đẫm lời sầu chất ngất

lời giã biệt thêm đau niềm mê hoặc
ta ru ta trong giấc ngủ ngậm ngùi
chôn cuộc tình vào nỗi nhớ khôn nguôi
tuổi thơ dại xin cho người tất cả

nơi ẩn trú con tim nào hoá đá !
gót giang hồ mờ nhạt dấu chân xưa..

Ta mải mê tìm một thuở vui đùa ...

mạc phương đình

Tiếng hát Quỳnh Lan - Nhạc Vĩnh Điện

Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2008

Rượu Và Lệ


cứ tưởng tượng một chốn về đã khác
bởi mười năm tóc rụng trắng trong hồn
chân đã mỏi từ phương trời lưu lạc
đang bước dần về phía ngõ hoàng hôn

mãi đến lúc cầm tay rơi nước mắt
mới thấy đời vẫn ấm nụ cười xuân
ta nhìn bạn bên ngọn đèn hiu hắt
chút long lanh còn soi đủ cội nguồn

nâng chén rượu mừng nhau ngày hội ngộ
hỏi thăm người năm cũ đã chia xa
ly rượu đắng mùi tháng ngày gian khổ
dấu bình yên nhợt nhạt bóng trăng qua

ngày chia khó cùng người đi kẻ ở
tháng khuây buồn cho mỗi nẽo đời riêng
đêm uống rượu giữa quê nghèo nặng nợ
nghe rưng rưng màu giọt lệ trăm miền

mạc phương đình

Biển Và Cát


bỗng thấy giận khi mình không là biển
để đêm ngày được kề cận bên em
để bày tỏ những lời tình chân thật
vỗ về em từ nỗi nhớ êm đềm

và thấy tiếc khi mình không là cát
níu chân em qua những tháng ngày buồn
hạt cát mịn mơn man trên da thịt
nghe cuộc đời vẫn rực rỡ yêu đương

nếu là biển, sẽ ôm ghì em lại
đẫm môi hôn thơm tóc ngọt bàn chân
dòng nước mát vỗ vào em yêu dấu
để một đời không gợn chút ăn năn

nếu là cát sẽ mang lời ru biển
thì thầm em mở ngõ một ru tình
với gần gũi không ngại ngùng bẽn lẽn
tim vẫn đầy lời hò hẹn nguyên trinh

giận vì biển và tiếc thầm với cát
dấu chân em còn một lối đi về
trên ngọn sóng nỗi sầu không bỏ lại
giọng ru đời xa lắc giữa cơn mê .

mạc phương đình

Thứ Tư, 30 tháng 1, 2008

Xuân Về Thăm Mẹ


Khi tôi về mùa xuân chừng đến muộn
nắng vàng hanh chan trải lối vườn xưa
cội mai nở mấy chùm hoa chào đón
mái nhà bên bầy chim sẻ reo đùa

dọc thềm cũ những vồng hoa thược dược
vẫn khoe màu trong ánh nắng ban trưa
em ra đứng trước hiên nhà chờ đợi
nụ cười vui, se chút lạnh sang mùa

mẹ còn sống nhưng giảm nhiều trí nhớ
tấm thân gầy còm cõi tuổi già nua
những lúc tĩnh, mẹ cười buồn rồi hỏi
các con đâu, sao đi mãi không về..

đến bên mẹ, nắm bàn tay gầy guộc
gọi mẹ ơi, nhưng mẹ chẳng còn nghe
tuổi chín bốn mắt mẹ mờ tai điếc
sống hiền lành đôi lúc tĩnh lúc mê.

mẹ tôi đó mấy mươi năm gian khổ
vui ruộng nương chưa biết chốn kinh kỳ
chưa trả hiếu con làm người tỵ nạn
xa mẹ già đứt ruột kẻ ra đi

xuân lại đến mẹ già thêm một tuổi
hoàng hôn lên hiu hắt bóng tà huy.

mạc phương đình

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2008

Cốc Rượu Khuya

quán khuya chợt mắt nhận nhau
bỗng dưng kỷ niệm ngẩng đầu nỗi vui
hai mươi năm, khoảng ngậm ngùi
bao nhiêu dốc khó đau đời lãng quên
chia từng bóng nhớ không tên
bước chân lầm lũi dẫm trên đỉnh sầu
tuổi xuân theo nước chân cầu
trôi qua mờ mịt giữa màu nhân gian
tấc lòng đau với quan san
hận dòng nước đục ngỡ ngàng biển khơi
mộng xưa lấp biển vá trời
bọc thây da ngựa khóc lời mẹ cha
mười năm trong cõi ta bà
nỗi hờn nỗi giận xót xa nỗi mình
bàn tay cầm giữ lênh đênh
nâng ly nốc cả gập ghềnh vào tâm
đắng cay chén rượu thăng trầm
âm ba từng đợt sóng ngầm gọi nhau.

mạc phương đình

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2008

Ơn Nghĩa Sinh Thành - Karaoke

Bất Chợt Mùa Xuân

ta chợt thấy muà Xuân trong giọt nắng
trời trong veo, pha chút lạnh sầu đông
em phương ấy, thơm nồng hoa quê mẹ
màu hoa xưa khơi nỗi nhớ trong lòng.

ta chợt thấy mùa Xuân trong mắt biếc
mắt em xanh như dòng suối quê hương
dòng suối mát ngọt ngào ta đã uống
để suốt đời lòng ấm những yêu thương.

ta chợt thấy mùa Xuân trên đỉnh núi
tuyết chưa tan hay tóc trắng mẹ già
dáng núi đứng cong cong tầm lưng mẹ
như chờ con lưu lạc ở phương xa.

ta chợt thấy mùa Xuân trên vĩa phố
trước nhà ai, hoa đã nở đầy sân
hoa xứ người bốn mùa khoe sắc thắm
tưởng Xuân về lòng bỗng dậy bâng khuâng

thân viễn xứ có những lần bất chợt
hình ảnh xuân cùng thao thức quê xưa
trong sâu thẳm tâm hồn, Xuân ở đó
Việt Nam ơi, gió đã chuyển sang mùa.

mạc phương đình


Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2008

Chiều Qua Phố Cũ

ta về qua phố, chiều mưa nhỏ
những giọt buồn rơi đẫm lá me
giọng hát ngọt ngào trong quán vắng
như ru từng nhịp bước chân về

bâng khuâng theo dấu mòn viên gạch
kỷ niệm hằn sâu giấc mỏi mê,
một chút tình xưa trong ký ức
long lanh sầu thẫm giọt cà phê

ngừơi đi chân lạc trời phương cũ
mưa nắng tàn phai tuổi hẹn thề
con phố không dài như kỷ niệm
thời gian mòn dấu kẻ ra đi

lối xưa thao thức dòng tâm sự
biết có còn chăng, một chút gì ?
gót nhỏ ngập ngừng qua phố cũ
chiều mưa ướt đẫm cánh chim di

lang thang chiếc lá theo nguồn gió
người ở phương nào ? hỡi cố tri..

mạc phương đình


Thơ Ngây


Thuở em còn đi học
tóc em mềm như mây
bờ vai hiền thon nhỏ
áo trắng theo gió bay

tay nghiêng nghiêng vành nón
mặt hướng về tương lai
em đi trong ánh sáng
hồn biển rộng sông dài..

Gặp em không hò hẹn
quen em trong tình cờ
nhìn em qua ánh mắt
yêu em ta làm thơ

em đi qua kỷ niệm
như một nỗi mong chờ
rồi những chiều nhạt nắng
thoáng chút buồn vu vơ..

Và bây giờ hồi tưởng
ta vẽ lại hình em
nét bút và trang giấy
cùng mối tình lặng im

tháng năm dù xa cách
vẫn chưa nhoà trong tim..

mạc phương đình