Từ Anh Việt

Thứ Bảy, 9 tháng 10, 2010

GỌi EM


Đi còn hoa bướm, sao bun nh !
đâu ph
i giai nhân thiếu n cười
em d
u mt mình ru mng o
ta v
nhp chén v nim vui

v
vi nhau, na đi góp li
chung cu
c tình khoe vi nhân gian
r
ượu hng pháo đ hương dù nht
v
n có thơ đây, mt túi tràn

sóng v
không đau nim cát l
đem th
ơ v trãi mt phương này
tình chung lãng đãng trong h
rượu
môi ng
t lòng xuân cũng đ say

V
thôi em nhé, trăng còn đi
mây n
ước đường xưa v gót em
m
t na cho nhau đi m lnh
còn th
ơ còn rượu ngát hương tình .

mcphươngđình

Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010

Cho Một Nụ Cười


Cám ơn em buổi chiều qua đó
gởi nụ cười sau liếp cửa che
con sáo bay, mang câu hát dạo
ta chào em mượn lối đi về

chiều nắng nhạt lòng chưa đủ ấm
bước chân qua ngày tháng đầy buồn
khói nhà ai ngõ xa vương vấn
còn chút gì gởi nhớ gởi thương

đường phiêu bạt theo dòng sương gió
mái tóc xưa nay nhuốm bạc rồi
vừa bắt được nụ cười lạc xứ
đủ cho hồn xao xuyến em ơi

ta mười năm thắp tình soi mộng
để bẽ bàng trong mỗi bước chân
ai hiểu được con tim bé nhỏ
dành cho em dù có muộn màng

đời vẫn đẹp trong dòng thác lũ
ta đem theo âu yếm nụ cười
khoé môi nhỏ ngọt ngào nhân ái
ngọn sóng tình reo khúc nhạc vui .

mạc phương đình

Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2010

Mưa


Mưa từ trong nỗi nhớ
thầm lặng nhưng tràn đầy

bước chân em giá buốt

một nỗi sầu chân mây


ta nghe trong hơi gió

tiếng buồn em đâu đây

muốn giữ chút gió lại

gió lạnh lùng xa bay


muốn chia em chút lạnh

nhưng em nào có hay

mưa chìm trong cô tịch

ta cũng lạnh bàn tay


xin chia một chút nhớ
làm xao xuyến tim nầy
mạc phương đình

Thứ Năm, 9 tháng 9, 2010

Em Và Biển


em như biển mà lòng không biển
gối mênh mông thao thức từng đêm
ta mang gió về em thầm lặng
tưởng nuôi nhau giữa mộng êm đềm


lòng biển cạn mặn mà gió cát
biết nông sâu mười ngón tay chia
ta cứ mãi ươm mầm gieo hạt
để trăm năm trôi giạt nơi về

ơi lòng biển phù sa đã mỏi
con chim bay rụng chiếc lông già
kẻ dại dột mang niềm khắc khỏai
sóng thì thầm biển mãi trôi xa


mạc phương đình

Thứ Tư, 28 tháng 4, 2010

Tưởng Như


Ta với người chung một ánh trăng
vẫn chung một phố, tưởng như gần

đi, về chung lối mà không gặp

như gió thu nào bay trước sân


Tưởng với người chung một buổi chiều

ta đầu con phố lạnh đìu hiu

phía đuôi con phố vàng tia nắng

người cất lời ca, gió hát theo


Chỉ hai đầu phố đủ xa nhau

người lúc ra đi có ngoảnh đầu ?

ta bước chân theo mà chẳng kịp

chắc người không biết kẻ đi sau !

mạc phương đình