cứ tưởng tượng một chốn về đã khác
bởi mười năm tóc rụng trắng trong hồn
chân đã mỏi từ phương trời lưu lạc
đang bước dần về phía ngõ hoàng hôn
mãi đến lúc cầm tay rơi nước mắt
mới thấy đời vẫn ấm nụ cười xuân
ta nhìn bạn bên ngọn đèn hiu hắt
chút long lanh còn soi đủ cội nguồn
nâng chén rượu mừng nhau ngày hội ngộ
hỏi thăm người năm cũ đã chia xa
ly rượu đắng mùi tháng ngày gian khổ
dấu bình yên nhợt nhạt bóng trăng qua
ngày chia khó cùng người đi kẻ ở
tháng khuây buồn cho mỗi nẽo đời riêng
đêm uống rượu giữa quê nghèo nặng nợ
nghe rưng rưng màu giọt lệ trăm miền
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét