Từ Anh Việt

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009

Hồng Vân ngâm Hạt bụi Trong Tim, thơ MPD

Get this widget | Track details | eSnips Social DNA

Một Nửa


chiều thu nhạt, mắt em vào thắp nắng
rọi cô đơn gieo hạt ấm phù sa
trong nỗi đợi hoài hoài nín lặng

nửa chồi xuân thiếp ngủ dưới hiên nhà

nắng thu nhạt, mùa xưa chừng lạnh
vẫn bềnh bồng trôi giạt bóng thời gian

môi em nở đủ hương hoa ngàn cánh

theo vòng tay vẫy sóng lên ngàn


chỉ một nửa thôi làm thu hờ hững

rủ rê nhau vùng cát bụi sông hồ

cho mê thiếp bồi hồi đá dựng
mắt môi nào cứ ngỡ đã hong khô

chỉ một nửa đủ chồi xuân thức giấc

hạt tương tư ngơ ngác lên mầm
lá thôi rụng dấu vàng lạnh ngắt
đẩy hương đời qua ngõ ước trăm năm

mạc phương đình

Đoản Khúc


1.

gió ôm em, ru giấc trưa

đẩy nghiêng tà áo đủ vừa mát da

mịn màng động mắt can qua

giục xao xuyến gọi gần xa ngập ngừng


2.


chiều phơi áo lụa lên màu nắng
em ngẫng đầu hôn cánh thuỷ tiên
hoa nhón ngọt ngào trong nín lặng

ngoài kia mây trắng bỗng vô duyên


mạc phương đình

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2009

Phương Nào

xe đi ngoài xa lộ
nửa đêm ánh đèn vàng

mịt mờ những con phố

phố nào có nhà em ?

ta đi vào cuộc tình
bước đời sao chông chênh
em phương trời xa lắc
như nỗi nhớ không tên

con đường nào đến đó
chói chang ánh mặt trời
tháng ngày như bỏ ngỏ
vãn là niềm xa xôi

lời tình như biển gọi
thì thầm ngàn câu hỏi
cánh chim nào bay xa
nghe thời gian mệt mỏi

ta còn em hay không ?
giữa thác nguồn vô cùng
ngọn đèn ngoài xa lộ
soi vàng đêm mênh mông.

m ạc phương đình

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2009

Bụi Thời Gian


câu ca dao từ ngày xưa mẹ hát
dấu bờ tre con bìm bịp kêu chiều
lạch nước chảy qua mấy bờ ruộng cạn
như mùa hè trông nồm thổi hiu hiu
cay con mắt giấc trưa nồng chưa đã
chú dế mèn ngơ ngác giọng buồn thiu
có một sớm bên kia sông bỏ chợ
súng đạn về theo nước mắt khăn tang
câu hát mẹ cũng đầm đìa cổ tích
căn nhà quen trùm lên dấu điêu tàn
mảnh áo rách gói khoai chà lưu lạc
con đò già cũng mất lối sang ngang
cha gánh gạo rừng đêm nghe muỗi hát
lời ru xưa đau tuổi đá trên ngàn
bên bếp lửa còn nồi rau bát cháo
nỗi quê hương cay đắng lật từng trang

phải kể lại cho lòng cha khỏi tủi
bởi non sông vùi cốt nhục thâm tình
nửa giọt máu đầy ơn cha nghĩa mẹ
vẫn tự hào trong chọn lựa nhục vinh
câu ca dao mãi nằm trong trí nhớ
bụi thời gian đau quặn ruột gan mình.

mạc phương đình

Thứ Ba, 7 tháng 4, 2009

Cám Ơn Em


cám ơn em, tháng ngày anh tù tội
một vai mang bao cơm áo nợ nần
buông sách vở ôm tay cày tay cuốc
chôn xuống bùn bao mơ ước thanh xuân

cám ơn em, vì đàn con nhỏ dại
ngẩng đầu lên thách đố với cuộc đời
bao gian khó nhọc nhằn em chẳng ngại
nuôi con mình bằng nước mắt, mồ hôi

cám ơn em, gạn từ trong sỏi đá
từng hạt cơm, từng hạt bắp, củ khoai
con khôn lớn trong mắt nhìn rớm máu
lòng vẫn vui nuốt cạn lệ đêm dài

cám ơn em, đôi bàn tay ngà ngọc
khâu lại cuộc đời rách nát thương đau
đêm mệt mỏi vẫn quạt nồng ấp lạnh
vẫn bước lên trong nắng lửa mưa dầu

cám ơn em không phấn son gương lược
đốt dung nhan soi tuổi mẹ ấm lòng
nhìn con lớn mà no đầy mơ ước
đem tình yêu tắm mát cả non sông.

mạcphươngđình

Chủ Nhật, 1 tháng 3, 2009

Như Khói Như Sương


ngày ta đi vầng trăng quay trở lại
dấu chân mờ trên cát khóc mùa đông
con chim sáo bay về vùng gió bụi
để màu trăng che khuất ngõ tương phùng
từng sợi tóc trở mình trên gối lẻ
chiếu chăn buồn ôm nỗi nhớ mênh mông
em là nửa mùa xuân ta đã lỡ
phấn hương xa còn lại nét môi hồng
yêu dấu đã chôn vùi câu cổ tích
kiếp phù du trôi dạt với non sông

ngày ta đi hàng cây nghiêng bóng rũ
bàn tay em buông chiếc lá trong chiều
chiếc lá nhỏ theo dòng sông yên lặng
trôi lạnh lùng qua ngõ cũ tịch liêu
xin đừng gọi lời tình thao thức nữa
dòng sông nào trôi giạt phấn hương yêu
từ vô tận nỗi buồn vừa giấu mặt
dẫu lặng im nhưng nghe đủ trăm điều
bờ sương khói một lần ai phủ xuống
mà dòng đời kỷ niệm vẫn trôi theo
trong dấu bước đường về qua lặng lẽ
sầu dâng lên theo mây trắng ngang đèo.

mạc phương đình

Như Khói Như Sương - Nhạc Nguyễn Thiện Doãn, phổ thơ MPD

Get this widget | Track details | eSnips Social DNA

Câu hỏi và Xuân


Năm đã tận và tháng ngày đã hết
Chín về đây nhìn Tám bỏ ra đi
Em cũng thế con đường nào mỏi mệt
Để suốt đời cứ nghĩ chuyện chia ly

Ngày tháng tận thời gian đâu dừng lại
Em vui buồn sợi tóc vẫn dài thêm
Thì hãy giữ cho riêng mình dấu ái
So đo chi những trắc trở vô tình

Vòng tay ấm như vẫn còn quấn quít
Sao đem hồn mơ mộng đốt thơ ngây
Dấu ân ái chôn xuống dòng mù mịt
Oán trách mình để chờ đợi ai đây ?

mạc phương đình

Thứ Hai, 16 tháng 2, 2009

VỤNG VỀ

Thì thôi nhé, mùa Xuân em phía trước
dừng lại chi bên cánh cửa mùa đông
những tàn phai bên gối nhỏ se lòng
mai rồi có ngọt ngào hương tuổi mới

chút kỷ niệm treo tháng ngày diệu vợi
tình em trao ươm một chút hương bay
con chim nào khản giọng hót trên cây
theo nỗi tiếc mùa xuân không ở lại

nhánh tay vụng đêm nào mơ dấu ái
để bâng khuâng thao thức gọi đời nhau
hai mươi năm một bỡ ngỡ ban đầu
con tim lạc điệu tình buồn sấp ngửa

thì thôi nhé câu thơ chiều mở cửa
đẩy vào trăng vào gió những thưong yêu
những khát khao quay quắt đủ bao điều
rơi rụng xuống thì thầm theo giọt lệ

đừng ngần ngại giữa không, và có thể
thời gian đâu là liều thuốc nhiệm mầu
đời ngắn dài nào có nghĩa gì đâu
hoa tình ái vẫn dịu dàng nở muộn

mạc phương đình