nhìn mưa dầm, ta mơ ngày nắng đẹp
nhưng nắng lâu rồi, lại chán phải chăng ?
yêu nắng mưa là chuyện của riêng mình
giống như nỗi khổ đau cùng hạnh phúc
yêu và ghét là đời thường, trần tục
nhiều niềm vui và cũng lắm nỗi buồn
mang tủi hờn ngay giữa lúc yêu thương
và nhung nhớ cả những lần giận dỗi
rất thành thực và cũng nhiều giả dối
bởi tình yêu là muôn sắc muôn màu
vẫn hẹn thề muôn kiếp sống bên nhau
nhưng đôi lúc vẫn thấy lòng xa cách
vẫn muốn giữ tình nhau luôn hoà hợp
nhưng đôi khi tự ái bỗng tràn đầy
và chỉ từ một ngấn lệ hương bay
thì cũng đủ đưa người vào ngả rẽ
mối tình đầu, ôi thiêng liêng đẹp đẽ
nhưng đời thường từ dấu bước thơ ngây
hiến dâng nhau bằng mở rộng đôi tay
không cần biết con đường dài phía trước
rồi thời gian ngọt ngào trong thử thách
ngẫng đầu lên đã thấy nhạt phai rồi
một người đi không có rượu ly bôi
người ở lại mang nỗi sầu vạn cổ
ôi năm tháng như chìm vào đau khổ
trách người đi sao quá đỗi bạc tình
nắng và mưa đời mãi mãi chông chênh
quay nhìn lại, sao thấy đời xa lạ !
(bao món nợ với đời ta phải trả
nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua đi
và thời gian là phương thuốc diệu kỳ
giúp ta vượt lên dòng đời ...mưa nắng) .
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét