Từ Anh Việt

Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2008

Vùng Trời Hoa Niên


Em về qua đó nghiêng vành nón
mái tóc ôm tròn vai tuổi xuân
dáng nhỏ xôn xao tà áo lụa
bâng khuâng đôi mắt ánh thu buồn

chiều khua nhịp guốc heo may lạnh
rực rỡ em về, nắng cuối thôn
lối nhỏ Tam Kỳ như lặng lẽ
theo em từng buớc lặng trong hồn

ngọt ngào kỷ niệm quay nhìn lại
dù chín phương tròi chỉ một phương
chỉ một phương này hoa nở đỏ
em về lòng có thấy tơ vương..

Em về qua đó thơm mùi giấy
trang vở học trò trắng tuổi thơ
cánh phượng hôm nào hoen dấu mực
nâng niu lưu bút, thoáng mong chờ

thời gian vương vấn mùi hương cũ
thao thức từng đêm những ước mơ
ngày tháng nhìn em sau cánh cửa
mùa xuân chia biệt tự bao giờ.
mạc phương đình

Thứ Tư, 20 tháng 2, 2008

Giả Sử

giả sử như, không biết gì về net
thì anh không có một tình cờ
để khỏi ôm nỗi buồn cho đến chết
vì đã cùng em sống với thơ


giả sử như, anh không ở xa em
thì chắc gì anh đã nhớ từng đêm
để viết cho em những lời yêu dấu
càng viết anh càng thấy nhớ thêm


giả sử như mình đã gặp nhau
chắc gì em hiểu những thương đau
chắc gì em biết tình sâu cạn
để vỡ tan thôi mộng buổi đầu...


mạc phương đình





Thứ Ba, 19 tháng 2, 2008

Nhớ Mẹ

Thường những bữa cơm, lòng con nhớ mẹ
trong bàn ăn, còn có ghế mẹ ngồi
tóc đã bạc, con đâu còn tấm bé
sao trong lòng vẫn nhớ mẹ khôn nguôi

Không ai nhắc vẫn rưng rưng niềm nhớ
biết bao nhiêu khó nhọc của riêng người
lúc con bé, mớm cho từng hơi thở
khi ốm đau ngọt lịm giọng à ơi

dìu con bước từng bước đầu bở ngỡ
khúc ca dao thao thức bốn quai nôi
cha che mát lời khôn ngoan rực rỡ
mẹ chăm nom ấm áp điệu ru đời

từng giọt sữa thơm từng ngày khôn lớn
lòng bao la như biển chẳng hề vơi.

Bưng chén cơm ăn lòng con nhớ mẹ
những lúc gian nan mẹ vẫn không buồn
mẹ vẫn vì con hao mòn sức khoẻ
suốt đời cho con tất cả yêu thương

giọt máu trong tim thơm mùi sữa mẹ
những lời mẹ ru ấm mãi đêm trường.

mạc phương đình

Thứ Ba, 12 tháng 2, 2008

Chiều Xa

Chiều lên nhổ gió lên theo
bước chân gõ phố đèn treo lối vào
xa còn chút nắng xanh xao
ta đi tìm mảnh hư hao gọi người

chợt như có thoáng buồn vui
ao ai trắng quá cuối trời đã thu
hắt hiu lòng bỗng sương mù
cựa mình lau lách hoang vu trở về

xưa còn bóng nguyệt nghiêng che
ai đem vất giữa bộn bề nỗi đau
không dưng nước bỏ giang đầu
để con cá bỏ dỏng sâu về ngàn

một mình đi với lang thang
buổi chiều áo trắng vẽ hoàng hôn xưa.
lá thu chưa rụng cuối mùa
vàng theo nhân ảnh nhặt thưa với chiều.

mạc phương đình

Nắng Và Mưa

nhìn mưa dầm, ta mơ ngày nắng đẹp
nhưng nắng lâu rồi, lại chán phải chăng ?
yêu nắng mưa là chuyện của riêng mình
giống như nỗi khổ đau cùng hạnh phúc

yêu và ghét là đời thường, trần tục
nhiều niềm vui và cũng lắm nỗi buồn
mang tủi hờn ngay giữa lúc yêu thương
và nhung nhớ cả những lần giận dỗi

rất thành thực và cũng nhiều giả dối
bởi tình yêu là muôn sắc muôn màu
vẫn hẹn thề muôn kiếp sống bên nhau
nhưng đôi lúc vẫn thấy lòng xa cách

vẫn muốn giữ tình nhau luôn hoà hợp
nhưng đôi khi tự ái bỗng tràn đầy
và chỉ từ một ngấn lệ hương bay
thì cũng đủ đưa người vào ngả rẽ

mối tình đầu, ôi thiêng liêng đẹp đẽ
nhưng đời thường từ dấu bước thơ ngây
hiến dâng nhau bằng mở rộng đôi tay
không cần biết con đường dài phía trước

rồi thời gian ngọt ngào trong thử thách
ngẫng đầu lên đã thấy nhạt phai rồi
một người đi không có rượu ly bôi
người ở lại mang nỗi sầu vạn cổ

ôi năm tháng như chìm vào đau khổ
trách người đi sao quá đỗi bạc tình
nắng và mưa đời mãi mãi chông chênh
quay nhìn lại, sao thấy đời xa lạ !

(bao món nợ với đời ta phải trả
nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua đi
và thời gian là phương thuốc diệu kỳ
giúp ta vượt lên dòng đời ...mưa nắng) .

mạc phương đình

Trên Vai Anh

xưa còn bé gục đầu trên vai mẹ
sau mỗi lần anh bị phạt đòn roi
bờ vai mẹ như một nơi nương tựa
nâng anh lên qua khốn khó cuộc đời

em đừng khóc, đừng than sầu cô độc
này vai anh còn ấm áp thân tình
em hãy tựa cho vơi niềm đau khổ
và hiểu đời đầy những nẻo nhục vinh

có đau khổ mới yêu niềm hạnh phúc
buồn mưa lâu chợt thấy nắng là vui
mưa với nắng dịu dàng trong nhận thức
trên vai anh tình phai bớt ngậm ngùi

dẫu vai anh không thể bằng vai mẹ
những xót xa anh chia sớt đi nhiều
tình ấm áp sẽ trở về tim nhỏ
và cuộc đời thơm ngát dấu thương yêu .

mạc phương đình


Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2008

Vô Tư

về đứng giữa trời quê hương thức ngủ
ngày đã lên cười cợt với mồ hôi
bới nghèo khó người tìm ăn chưa đủ
đốt giàu sang bầy kiêu ngạo khoe đời

đêm sóng sánh rớt buồn câu lục bát
từng nỗi sầu đóng mở khúc ca dao
lời ru mẹ còn ấm lòng, thơm ngát
gội yêu thương qua giai điệu ngọt ngào

như bắt gặp trong hồi môn của mẹ
bóng roi mây một thuở của lời cha
dấu đạo đức còn hằn in tuổi trẻ
hướng đời lên cho suốt chặng đường xa

nỗi mơ ước một sớt chia ấm lạnh
vẫn bay đi theo ngày tháng vô tình
trong chén rượu gịot máu đào lấp lánh
cuộc truy hoan rồi tắt giữa vô minh
mạc phương đình


Thứ Ba, 5 tháng 2, 2008

Mưa Đêm


Ta đứng đó với đèn khuya hiu hắt
con hẻm nghèo lặng lẽ đợi vầng trăng
ngọn đèn nhỏ soi nỗi buồn lạnh ngắt
dẫu không em kỷ niệm mãi còn gần

Mưa buổi chiều, ẩm chân người trở lại
trăng chưa lên, đêm cuối tháng đợi chờ
căn nhà cũ sâu giữa niềm ái ngại
người đi qua ngày tháng dấu bơ vơ

Chẳng phải tình cờ ngày xưa mất dấu
tuổi ngây thơ gởi một chốn xa
tưởng chừng em đã quên mười sáu
sương trắng thời gian đậm ngõ qua

Ngọn đèn không đủ soi niềm nhớ
ta đứng chờ trăng hay đợi em
mưa rắc chút sầu vào hẻm nhỏ
thì thầm cơn gió gọi mưa đêm

mạc phương đình

Dường Như

Dường như có, khoảng trời vừa mất
khi bóng em xa khuất tầm tay
em biền biệt với trời với đất
của mùa đông lạnh buốt phương này

dường như đã không còn tiếng vọng
chiếc phone kia lặng lẽ vô tình
ta vẫn đợi với hồn lạnh cóng
nụ cười em thơm đoá nguyên trinh

dường như tuyết bay ngoài cửa sổ
em đứng nhìn ta giữa chiêm bao
nơi cách trở ngàn đêm sóng vỗ
thôi nuôi chi mùa rụng hoa đào

dường như vẫn mưa trên biển vắng
em trách ta hay lại trách mình
sông nước nào có ngày thầm lặng
bởi một lần tiếc nuối xuân xanh !

Thôi dường như chỉ là câu hỏi
gởi vào trăng vào gió vu vơ
em vẫn đó không còn tiếng gọi
tình xa bay về phía trời thơ.

mạc phương đình

Đôi Mắt

Em đi rồi
sao mắt còn ở lại
đôi mắt vui, thao thức những mùa xuân

(trong chiếc hình : em và bé gái
những đóa hoa vẫn nở thơm lừng)

Em dẫu quay đi,
bỏ quên đôi mắt
đôi mắt hồn nhiên tình ngỡ trong veo
đôi mắt dịu dàng như lời chân thật
mai khi lìa đời
ta vẫn mang theo

Ơi đôi mắt
chìm trong mưa biển vắng
đôi mắt nhìn đời, sao lòng sâu nặng

Không thể nào quên
dù đời chênh vênh
đôi mắt em vào ta gập ghềnh

mạc phương đình

Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2008

Nhầm


Em như con thú trên rừng
anh rình anh rập quá chừng là lâu
rình hoài chẳng thấy em đâu
đem thơ anh mắc mồi câu anh chờ

thơ buồn anh cũng bơ vơ
mồi câu chìm xuống bến bờ lặng câm
em tan theo ánh trăng rằm
anh về giấu mối tơ nhầm vào tim .

mạc phương đình

Nuối Tiếc

Con đường nhỏ, mờ dấu xưa vết cũ
gọi ta về mang đồng vọng trăm năm
nửa vòng tay mờ nhạt vết lăn trầm
hương kỷ niệm nhạt nhoà theo giọt lệ

ngày tháng cũ không một thời dâu bể
tuổi mười lăm như giọt nắng thu vàng
chút giận hờn thêm vào nỗi bâng khuâng
men tình ái nghẹn ngào ly rượu đắng

xin hãy chép bằng chút tình sâu nặng
màu thời gian mở rộng lối tương tư
người đi qua như một thoáng sương mù
chung rượu tiễn đẫm lời sầu chất ngất

lời giã biệt thêm đau niềm mê hoặc
ta ru ta trong giấc ngủ ngậm ngùi
chôn cuộc tình vào nỗi nhớ khôn nguôi
tuổi thơ dại xin cho người tất cả

nơi ẩn trú con tim nào hoá đá !
gót giang hồ mờ nhạt dấu chân xưa..

Ta mải mê tìm một thuở vui đùa ...

mạc phương đình

Tiếng hát Quỳnh Lan - Nhạc Vĩnh Điện

Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2008

Rượu Và Lệ


cứ tưởng tượng một chốn về đã khác
bởi mười năm tóc rụng trắng trong hồn
chân đã mỏi từ phương trời lưu lạc
đang bước dần về phía ngõ hoàng hôn

mãi đến lúc cầm tay rơi nước mắt
mới thấy đời vẫn ấm nụ cười xuân
ta nhìn bạn bên ngọn đèn hiu hắt
chút long lanh còn soi đủ cội nguồn

nâng chén rượu mừng nhau ngày hội ngộ
hỏi thăm người năm cũ đã chia xa
ly rượu đắng mùi tháng ngày gian khổ
dấu bình yên nhợt nhạt bóng trăng qua

ngày chia khó cùng người đi kẻ ở
tháng khuây buồn cho mỗi nẽo đời riêng
đêm uống rượu giữa quê nghèo nặng nợ
nghe rưng rưng màu giọt lệ trăm miền

mạc phương đình

Biển Và Cát


bỗng thấy giận khi mình không là biển
để đêm ngày được kề cận bên em
để bày tỏ những lời tình chân thật
vỗ về em từ nỗi nhớ êm đềm

và thấy tiếc khi mình không là cát
níu chân em qua những tháng ngày buồn
hạt cát mịn mơn man trên da thịt
nghe cuộc đời vẫn rực rỡ yêu đương

nếu là biển, sẽ ôm ghì em lại
đẫm môi hôn thơm tóc ngọt bàn chân
dòng nước mát vỗ vào em yêu dấu
để một đời không gợn chút ăn năn

nếu là cát sẽ mang lời ru biển
thì thầm em mở ngõ một ru tình
với gần gũi không ngại ngùng bẽn lẽn
tim vẫn đầy lời hò hẹn nguyên trinh

giận vì biển và tiếc thầm với cát
dấu chân em còn một lối đi về
trên ngọn sóng nỗi sầu không bỏ lại
giọng ru đời xa lắc giữa cơn mê .

mạc phương đình